mercredi 23 septembre 2020

MỘT CÕI ĐI VỀ

Có chi đâu chuyện khóc cười

khi mai mất hẳn một người là tôi

bạn bè cũng chẳng đơn côi

có tôi, không có cược đời vẫn tươi

*

Tôi về chốn ấy xa xôi

muốn thăm không thể, một nơi vô hằng

nhớ thì nhắm mắt, mở tâm

tôi linh cảm được tấm lòng viễn phương

*

Bạn bè là nắng yêu thương

khi tình đông giá, mưa giông phong cuồng

phân vân lúc bước lên đường

vẫy tay chào, mặn vô ngần triền miên...

 

đông hương

CHẾCH CHOÁNG


Gót lỡ trượt trên một vùng đá lạnh
bàn tay khô không điều khiển nổi người
ta rơi xuống vực phù trầm sâu hoắm
đã trăm năm vách đá rạn nhiều nơi
*
Khung cảnh ấy ta quen ngồi lặng ngắm
những lặng yên khi tàn nắng qua đời
sợ mắt trợt trên vùng buồn thăm thẳm
ngón tay cào chỉ chạm đá đơn côi
*
Đau cũng vậy, gắng bò lên cung bậc
nhẹ thênh thang cùng tận ngọn mây tần
chưa bước cuối thấy ta nằm trên đất
bóng mặt trời chếch choáng thẩn thơ chân

đông hương