Mới vừa đó đã là 10 thiên kỷ
mùa trăng xưa cũng phiên phiến ánh buồn
thấy đời mình như ngọn lá Thu buông
rụng về cội nằm rưng rưng đơn độc
*
Ngàn cơn lốc như đạo binh thần khốc
cuộn tôi vào bằng sợi mốc thời gian
cong vênh thân trên địa