dimanche 17 septembre 2017

CÓ PHẢI EM LÀ THIÊN SỨ

..
vì em áo trắng trinh nguyên
cho nên ta vén muộn phiền bước ra
hồn nhiên mở cửa tim ta
nhận tình yêu của người ta mất rồi

...*
tay thon em mở cửa trời
để cho rớt giọt mân côi xuống đời
ơn người thánh thể ba ngôi
ta dâng thập tự tim ngời ngời đau

*
vì em tình quá nhiệm màu
niệm lời kinh muộn ta đau một đời
đi tìm phúc phận _ hỡi ơi !
em người thiên sứ_ ta người trần gian

*
em bay lên cõi thiên đàng
còn ta ở lại gian nan với tình


 LanPhi

CHỜ NGƯỜI

 
Trong hình ảnh có thể có: cây, thực vật, ngoài trời và thiên nhiên

thu mang sợi nắng ngỡ ngàng
ta nghe tiếng lá chưa vàng nhẹ rơi
heo may về ngõ chơi vơi...

mùa qua chợt vội buồn trôi nửa vời

em giờ còn mãi rong chơi
lời thương rớt vội bên đời chắt chiu
ta chờ em nắng đã chiều
lời yêu nay đã rong rêu cuối trời

mấy mùa đi chuyện khóc cười
gót chân đã mỏi ừ thôi hãy về



LanPhi

 


dimanche 10 septembre 2017

TÔI NGƯỜI MANG ÁO TRẬN

tôi còn rất trẻ vào quân đội
mười tám tuổi đời mới biết yêu
thơm mùi sách vở màu mực tím...

chỉ biết theo sau một lối về

*
tôi vào quân đội đi biền biệt
người của tôi yêu bỏ tóc thề
chẳng nói một lời em từ biệt
còn tôi vẫn mài miệt sơn khê

*
hai năm đánh trận bao lần chết
tôi vẫn là con của núi rừng
thư gửi đi rồi không trở lại
tôi biết tình tôi chỉ một lần

*
tôi còn chinh chiến và lâu lắm
quên cả đường xưa lẫn lối về
giày trận áo hoa rừng bê bết
những chiều hun hút gió lạnh tê

*
tôi cũng già đi theo bóng núi
khóc cười theo vận nước nỗi trôi
đánh đấm bị thương và nghỉ phép
rượu bia trên ngực gái giang hồ

*
vì còn chinh chiến nên lâu lắm
chẳng có thì giờ nghĩ đến yêu
những chiến trường xa nơi biên giới
có đi không hẹn lúc quay về...

*
tôi giờ thằng lính hai mươi tuổi
một trái tim chai với chiến trường
đã rất lâu chưa về thành phố
về đâu _hỡi mái tóc người thương...


 LanPhi
 

NGÀY ẤY ANH ĐI



đậu tú tài anh vào Thủ đức
cuộc tình mình chấm dứt tại đây
chiến trường biệt động hăng say...

thanh xuân vùi lấp cuồng quay núi rừng

*
đỉnh ChuPao gió gào muôn thuở
chiều Pleime bỡ ngỡ gót chân
lá rừng Lệ Ngọc bâng khuâng
Thanh An đời lính gác vầng trăng khuya

*
đêm nhận lệnh mai lên Eo Gió
đâu chắc rằng đi có về không
xua quân qua núi chập chùng
tử sinh nào biết hiểm hung chực chờ

*
tiền đồn 5 nhìn đồi ba chấm
hoàng hôn rơi máu thấm chiến bào
xác thù xác bạn xanh xao
Poncho gói tiễn mầy vào sử xanh

*
dòng Dakbla yên lành xuôi ngọn
chiều Kontum sương phủ Ngọc Hồi
bỗng dưng lại nhớ một thời
dưới tàng phượng đỏ nói lời chia ly

*
mai anh vào lính quên đi
đừng yêu nhau nữa xuân thì em qua
khi nào em của người ta
thiệp hồng xin gửi ...lính xa nhà mừng em...


 LanPhi
 
 

LẦN THU ẤY...


ta chết đuối bao lần trong mắt ấy
ngỡ một đời làm cây cỏ phiêu du
em hờ hững _hay là em không thấy...

lời thơ yêu phiêu phất lối tay gầy

*
ta ngụp lặn trong nấm mồ tư tưởng
hoàng hôn chìm con dốc nắng vừa phai
trời tháng tám gió thu chao lối cỏ
mơ em về ru giấc ngủ bờ mây

*
không gian đượm hương quỳnh thơm ngòn ngọt
trên môi người màu mật tuổi thơ ngây....
kìa trăng duỗi bóng Hằng qua khung cửa
em giấc mềm _ ta vụn vỡ cơn say...


LanPhi
 
Yêu thíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận

NÓI CHUYỆN TRONG ĐÊM


mai Cọp nhập bầy đi nhảy núi
lần này đi chẳng hẹn ngày về
đời sinh tử lính không tiếc nuối...

hốt hụi chuyến nầy chắc rất nhiêu khê

*
ừ em rót cho anh lần cuối
đêm nay ngồi ta uống mềm môi
mai vào trận nếu thèm chẳng có
chỉ có chăng khe suối lưng đồi

*
say chếch choáng cùng thân thể ngọc
cùng tử thần kể chuyện hắn nghe
thằng lính trận giang hồ ngang dọc
còn như ông ...con bà nó...chán phè

*
ta thấy tiếc không vào An Lộc
không anh hùng cũng thõa chí nam nhi
thằng biệt động lưng dài vai rộng
vào cuộc chơi sống chết mới chì

*
không An Lộc thì ra Lệ Ngọc
vào Pleime lính cũng lẫy lừng
nằm nghe pháo như là nghe nhạc
chờ địch lên thì nỗ tưng bừng...

*
lính là phải lội rừng lội suối
vào cọp rồi không hối hận chi
chia tay mai sáng anh đi
khăn vuông gửi lại xuân thì em trao

*
đêm nay mình ở bên nhau
anh thèm em chút ngọt ngào....mà thôi


 LanPhi