dimanche 10 septembre 2017

TÔI NGƯỜI MANG ÁO TRẬN

tôi còn rất trẻ vào quân đội
mười tám tuổi đời mới biết yêu
thơm mùi sách vở màu mực tím...

chỉ biết theo sau một lối về

*
tôi vào quân đội đi biền biệt
người của tôi yêu bỏ tóc thề
chẳng nói một lời em từ biệt
còn tôi vẫn mài miệt sơn khê

*
hai năm đánh trận bao lần chết
tôi vẫn là con của núi rừng
thư gửi đi rồi không trở lại
tôi biết tình tôi chỉ một lần

*
tôi còn chinh chiến và lâu lắm
quên cả đường xưa lẫn lối về
giày trận áo hoa rừng bê bết
những chiều hun hút gió lạnh tê

*
tôi cũng già đi theo bóng núi
khóc cười theo vận nước nỗi trôi
đánh đấm bị thương và nghỉ phép
rượu bia trên ngực gái giang hồ

*
vì còn chinh chiến nên lâu lắm
chẳng có thì giờ nghĩ đến yêu
những chiến trường xa nơi biên giới
có đi không hẹn lúc quay về...

*
tôi giờ thằng lính hai mươi tuổi
một trái tim chai với chiến trường
đã rất lâu chưa về thành phố
về đâu _hỡi mái tóc người thương...


 LanPhi
 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire